[Drabble][K+] – Ánh dương.

Author: Soomii Mato.
Characters: BangHim/BbangChan.
Rating: K+
Disclaimer: Với tôi, thì họ thuộc về nhau.

A.N:
Viết nó trong lúc cảm thấy cuộc sống sao mà ngày một tẻ nhạt ngột ngạt tưởng chừng chẳng thể viết được gì nữa nhưng câu chữ đã thoát ra khi nghe Different & Color Ring. Cảm thấy La vie en Rose sao mà buồn đến đau thắt. Hai chữ giá như lặp đi lặp lại hàng vạn lần, và khóc một chút. Chỉ thế thôi.
Cho cậu – Ánh Dương.

                                                        tumblr_static_7p3vm48ymzs4sw4kocg4kw8w8

 

pic from tumblr.

 

01:00 am.
Him Chan lặng nhìn gương mặt mình phản chiếu qua tấm gương trên cửa sổ. Mưa lạnh quất vào lòng bàn tay tê buốt vỡ tung rơi xuống mặt đất nhão choẹt. Những thanh âm đứt quãng của bản La vie en Rose vang lên đều đều cấu xé lớp không khí ẩm mốc đặc quánh trước mắt. Đêm dài vẫn còn đó và cậu thì nép mình bên bậu cửa sổ gỗ mặc nước thấm ướt sơmi trắng vùi vào da thịt cái lạnh của một tâm hồn trống rỗng đến cô độc. Chỉ để chờ đợi một giọng nói thân quen vang lên qua loa điện thoại. Để nhớ. Để thương. Để có cái mà bấu víu bám lấy khi vạn vật trở nên vô vị và mờ nhạt, như lúc này.

“Tôi là Bang Yong Guk. Hiện tôi đang không có ở nhà. Hãy để lại lời nhắn sau tiếng bíp.”

Đó không phải Yong Guk. Him Chan biết. Có vẻ giống đấy. Nhưng giọng Yong Guk trầm hơn và ấm hơn và dịu dàng hơn và cho cậu cảm giác như đang thả người xuống một cánh đồng cúc trắng trải dài bất tận với gió trêu đùa xới tung tóc mái với môi hôn Yong Guk lướt nhẹ trên da mịn màng chứ chẳng cứng nhắc không cảm xúc như vậy. Him Chan gục mặt xuống đầu gối, cổ họng khô khốc đắng nghẹn đến đớn đau tột cùng, từng câu chữ thốt ra sao khó khăn.

“Nghe máy đi mà.. Yong Guk..”

01:30 am.
Đèn đường vỡ nát trong màn mưa trắng đục, những thân ảnh mờ nhạt lướt nhanh qua tầm mắt, gió ồ ạt gào thét phá tan cái im lặng đáng sợ hiện hữu nơi căn phòng nhỏ xô đẩy mọi thứ lộn xộn tứ tung tốc lên rồi lại hạ xuống cuộn vào nhau như chỉ rối. Him Chan buông thõng hai cánh tay, điện thoại rung lên từng đợt đâm vào lòng bàn tay tê dại. Khẽ khép hàng mi, cậu vẽ lại những kỉ niệm xưa cũ lên tâm trí giờ trắng xóa, miệng ca lên những nốt nhạc lạc lõng giữa không trung làm dịu lại cuồng phong xoáy mạnh vào tim quặn thắt. Tiếp tục đọc “[Drabble][K+] – Ánh dương.”