Author: Soomii Mato.
Characters: BangHim/BbangChan.
Rating: K.
Disclaimer: Với tôi, thì họ thuộc về nhau.
Him Chan treo ngược thân mình lên rào chắn tầng thượng một tòa chung cư bên rìa phía tây trung tâm họ vừa đáp xuống. Cả thế giới đảo lộn trong đáy mắt. Sụp đổ. Tất thảy còn sót lại chỉ là những ánh lửa nhập nhòe nhảy múa tựa vũ bão tung lên cao nắm tro tàn của thành phố, của yêu thương khoét sâu một lỗ trong tim cậu. Không khí nồng đượm mùi máu tanh lẫn xác chết cuộn lên trong khoang phổi hòa lẫn khói xám đặc quánh cay mắt. Trong đống đổ nát kia là những người cậu quý cũng là những người cậu ghét cả những người cậu còn chưa từng gặp mặt hoặc đã lướt qua nhau trên đường song không còn kí ức đọng lại trong trí nhớ. Him Chan đưa một tay che mắt khơi gợi bản thân mơ về những ngày còn bé ngồi một mình trên cây ngắm cả vòm trời cao xanh đổ nắng vàng xuyên qua kẽ lá tươi mát hạ cánh xuống má cậu. Hương cỏ thơm khuấy đảo khứu giác hất phăng những hỗn độn và rồi Yong Guk xuất hiện gần bên lau nước mắt còn đọng trên mi, trong con ngươi đỏ thẫm là sự dịu dàng vô tận mà cậu ngỡ bản thân đã quên mất cách tiếp nhận từ lâu. Him Chan lại khóc, chỉ là quá ngỡ ngàng khi biết hóa ra thế giới tàn nhẫn chết tiệt này vẫn còn dung chứa một linh hồn chịu chấp nhận cậu.
Yong Guk cao lớn, và ít nói, và luôn mặc đồ đen, và có cánh cũng màu đen nhưng chẳng mấy khi chịu để lộ. Yong Guk không cho bọn trẻ khác trêu ghẹo cậu, không cho đám người lớn xì xào bàn tán về cậu còn chấp nhận đi kiếm tiền về nuôi cậu. Yong Guk thích luồn từng ngón tay vào tóc Him Chan, khen rằng tóc cậu màu trắng thật đẹp. Như tuyết. Như sao sa trên cao thắp sáng cả một khoảng tối u mê lạnh lẽo. Yong Guk lúc nào cũng nói mấy câu khó hiểu, nhưng giọng thì trầm ấm êm dịu tựa bản tình ca vang lên những ngày rét lại giống ca cao nóng bỏ thêm vài cục kẹo dẻo trắng xốp lăn mình qua lại trên mép cốc. Và cậu biết rằng đánh cược cả đời này cũng sẽ chẳng thể có một ai khiến Him Chan tin tưởng mà dựa dẫm đến vậy. Chẳng ai. Tiếp tục đọc “Nhà.”